Tưởng đời mãi thắm tươi màu Rằng tình người sẽ đậm sâu muôn đời Đã sang đông lá vàng rơi Hết mùa, xuân tới cây trồi lá non. Dại nên duyên nợ chưa tròn Khờ nên đang dở tình còn trái ngang Tuổi cao mà vẫn mơ màng Hoàng hôn xế bóng bẽ bàng tim côi. Hôn lên dĩ vãng một thời Vẫn không quên được quãng đời rêu phong Mộng tình đã chết trong lòng Mơ về hạnh phúc còn không hỡi người